100 năm chủ nghĩa cộng sản tại Trung Quốc: mối đe dọa cho toàn cầu (WSJ)
Sự phụ thuộc vào chủ nghĩa dân tộc nhiệt thành của Đảng là mối nguy hiểm đối với tự do và dân chủ toàn cầu.
Ngày 30 tháng 6 năm 2021
Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ kỷ niệm 100 năm thành lập vào ngày 1 tháng 7 với pháo hoa và sự cuồng nhiệt của chủ nghĩa dân tộc, nhưng đây không phải là dịp để vui mừng. Đảng vẫn giữ vững quyền lực của mình, và hiện nay Đảng đang đặt ra mối đe dọa hàng đầu đối với nền tự do dân chủ trên toàn cầu.
Xin lưu ý: chúng ta đang đề cập đến Đảng CS TC, mà không phải là người dân Trung Quốc. Hai sự kiện hoàn toàn khác nhau. 95 triệu Đảng viên Cộng Sản có đặc quyền đặc lợi và đã cai trị hơn 1,4 tỷ người bằng phương pháp đàn áp, bắt giam và hủy hoại bất cứ những ai bất đồng chính kiến. “Đông, tây, nam và bắc, đảng vẫn dẫn đầu”, đó là lời tuyên bố của Tổng Bí Thư kiêm Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tương tự như Mao Trạch Đông trước đây.
***
Điều quan trọng không bao giờ có thể quên được là lịch sử giết người của Đảng này. Những người Cộng sản đã rút lui về Yenan vào những năm 1930 để những người theo chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc dưới thời Tưởng Giới Thạch thực hiện hầu hết các cuộc chiến chống Nhật Bản trong Thế chiến thứ hai. Sau đó Mao đã chiến thắng trong cuộc nội chiến năm 1949 và thực hiện giống như các chế độ Cộng sản thanh trừng đối thủ và giành toàn quyền kiểm soát.
Những gì tiếp theo là thời kỷ đẫm máu nhất trong lịch sử thế giới, tương tự với các cuộc thanh trừng của Stalin. Cuộc Đại nhảy vọt đã dẫn đến nạn đói hàng loạt. Trong Cách mạng Văn hóa, Mao tung Hồng vệ binh ra để đàn áp bất cứ ai bị nghi ngờ không trung thành hoặc có khuynh hướng tư sản. Hàng triệu người bị đày về vùng nông thôn, và trong thời Mao hàng triệu người Trung Quốc đã chết.
Sau khi Mao qua đời, Đặng Tiểu Bình đã giành được quyền lực và bắt đầu cải cách áp dụng thị trường tự do đã tạo ra sự tăng trưởng kinh tế tuyệt vời tại Trung Quốc. Trong một thời gian, sự kiểm soát xã hội và chính trị được nới lỏng. Nhưng Đảng CS chưa bao giờ từ bỏ quyền lực. Năm 1989, Đặng đã dẹp tan cuộc biểu tình đòi dân chủ ở Quảng trường Thiên An Môn. Trung Cộng vẫn kiểm duyệt từ ngữ Thiên An Môn trên các công cụ tìm kiếm, thường là với sự đồng ý của các công ty công nghệ phương Tây.
Trong một thời gian, Trung Quốc đã cố gắng được đầu với tình trạng hỗn loạn của Mao. Năm 1981, Đảng công bố tài liệu chính thức quy trách nhiệm trực tiếp về sai lầm “nghiêm trọng” tả khuynh về “cuộc cách mạng văn hóa” đối với Mao. Tuy nhiên, bức chân dung của đại lãnh tụ Mao (Great Helmsman) vẫn tiếp tục treo ở Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, và những sự chỉ trích về tư tưởng của Mao không còn được chấp nhận dưới thời Tập Cận Bình.
Thiếu sự chính danh của nền dân chủ, Đảng duy trì quyền lực bằng sự pha trộn giữa chủ nghĩa dân tộc và sự thịnh vượng kinh tế. Việc Trung Quốc vươn lên trở thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới nhờ vào hệ thống mở cửa thương mại với thế giới đã giúp hàng trăm triệu người thoát khỏi cảnh nghèo đói và cũnglà nguồn gốc của niềm tự hào dân tộc. Vai trò của Trung Quốc ngày càng tăng trên trường thế giới cũng vậy. Tuyên truyền của Đảng những ngày này nhấn mạnh việc Trung Quốc trở lại đúng vị trí của mình trong các vấn đề thế giới sau nhiều thế kỷ bị người nước ngoài “bóc lột”.
Phương tiện kiểm soát cuối cùng của Đảng là tạo sự sợ hãi. Dưới thời của Tập, chính quyền không hề khoan nhượng với bất đồng chính kiến hơn bất kỳ thời điểm nào kể từ thời Mao. Nó sử dụng các công cụ giám sát của nhà nước để ngăn chặn những tiếng nói trái ngược đường lối của Đảng. Những người nói sự thật ban đầu về dịch ở Vũ Hán đã bị bắt, những bí mật về đại dịch Vũ Hán đã bị che đậy.
Hệ thống “tín dụng xã hội” mới của Bắc Kinh cung cấp đặc quyền dựa trên sự phù hợp với kế hoạch của nhà nước là định nghĩa của Orwellian. Các trại cải tạo và lao động dành cho người Duy Ngô Nhĩ và việc bãi bỏ lời hứa của hiệp ước về quyền tự trị của Hồng Kông cho thấy Đảng lo sợ người dân đến mức nào – và họ cũng bất cần những lời chỉ trích từ bên ngoài như thế nào.
***
Mối đe dọa đối với thế giới phụ thuộc vào phương cách kết hợp chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa dân tộc trong những năm tới. Đã có các dấu hiệu không tốt – từ xung đột biên giới với Ấn Độ, việc chiếm các đảo ở Biển Đông, sáng kiến Vành đai và Con đường tạo gánh nặng nợ nần cho các nước nghèo và hành vi trộm cắp trắng trợn tài sản trí tuệ và bí mật của Hoa Kỳ.
Việc nguy hại nhất là Trung Cộng đang cố tình xuất khẩu kiểm duyệt sang các xã hội tự do. Cuộc chiến kinh tế mà Trung Cộng chống lại Úc do Úc đòi mở cuộc điều tra độc lập về nguồn gốc của Covid-19. Hoặc là người nước ngoài ở lại Đài Loan và Hồng Kông có nguy cơ bị trừng phạt kinh tế. Chiến lược này đã chống lại Disney và NBA.
Rủi ro đối với Đảng CS TC là những sự kiện nói trên đang tạo ra phản ứng dữ dội trên toàn cầu. Các cường quốc phương Tây đã cấm Huawei tham gia các mạng viễn thông. Làm sao để đối phó với sự xâm lược của Trung Quốc là trọng tâm trong các cuộc thảo luận của G-7. Các công ty phương Tây ngày càng cảnh giác với những rủi ro kinh doanh ở Trung Quốc, bất chấp thị trường rộng lớn của nước này, với sự đồng thuận của lưỡng đảng ở Mỹ tin rằng Đảng TC đang tìm kiếm sự thống trị trong khu vực và có lẽ toàn cầu.
Nhưng những rủi ro lớn nhất đối với những người Cộng sản cầm quyền ở Trung Quốc là nội tại: dân số già đi nhanh chóng trong khi hàng chục triệu người vẫn nghèo, nợ nần chồng chất, sự kiểm soát chính trị ngăn cản cải cách kinh tế và kỳ vọng của công chúng về sự thịnh vượng tiếp tục. Một khi những rủi ro nói trên bộc phát ở Trung Quốc, lòng nhiệt thành “dân tộc chủ nghĩa” cũng có thể khó kiểm soát. Liệu Đảng và ông Tập – giống như Nhật Bản của Tojo năm 1941 – sẽ bị lôi cuốn bằng hành động gây chiến tạo nguy cơ dẫn đến một cuộc chiến tranh thảm khốc?
Điều không thể tránh khỏi trong dịp kỷ niệm 100 năm này là Trung Cộng sẽ phải làm thế nào nếu Tưởng đánh bại Mao. Nền dân chủ và thịnh vượng của Đài Loan là bằng chứng tốt nhất cho điều này. Than ôi, chúng ta phải đương đầu với một Đảng Cộng sản là nguy cơ lớn nhất đối với thế giới dân chủ kể từ Liên Xô
Bản quyền © 2020 Dow Jones & Company, Inc. Mọi quyền được bảo lưu
Theo Wall Street Journal